Kỳ Vũ
Tác giả: Diễm mỗ
nguồn: www.diemmo.wordpress.com
***
Ta vẫn thường đứng trước cửa đợi hắn.
Đó tỷ như là một thói quen, suốt ba năm nay, ngày nào ta cũng làm chuyện này.
Ta không có phụ thân, không có mẫu thân, cũng không có huynh đệ tỷ muội nào.
Chỉ có mình hắn.
Lũ trẻ con trong kinh thành vẫn thường gọi ta là kẻ mồ côi.
Có lần ta suy nghĩ mãi, mới thấu hiểu được mồ côi là gì?
Nhưng ta không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ.
Ta có hắn, đâu thể nói là mồ côi.
Ta có hắn, thực sự là rất vui vẻ.
* * *
Ba năm trước, hắn mua ta từ tay lão chăn ngựa.
Khi đó ta mới mười bốn tuổi.
Kỳ thực ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ngũ quan thanh mảnh, nhẹ nhàng như nước, riêng có đôi mắt viền đen, hơi lấp lánh màu hổ phách là đặc biệt.
Hắn nói, hắn coi trọng ta.
Năm nay ta đã mười bảy, tứ chi cũng đã phát triển cân đối, nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Hắn hăm sáu, một thân lẻ loi, đơn độc, càng không nạp thê thiếp.
Ta vẫn thường hay gọi hắn một tiếng “Kỳ ca ca.”
Khi đó, hắn sẽ cười, đùa rằng: “Phải gọi là Kỳ thúc thúc.”
Ta ngọ nguậy, lắc đầu: “Vẫn là Kỳ ca ca, trông huynh thực trẻ.”
Nét cười trong mắt hắn càng sâu hơn.
Ta thích được ngắm hắn cười, lúc ấy ta thường không nghĩ được nhiều, chỉ là si mê, chỉ là nhất thời chấn động.
Khi đó, hắn sẽ nhẹ nhàng gõ đầu ta, mắng: “Ngốc tử.”
* * *
Phía Tây có phản loạn, khắp nơi máu chảy thành sông, dân cư phải di dời, ùn ùn kéo về kinh thành.
Hoàng thượng có lệnh điều động binh lính, dù thuộc con nhà quan cũng phải nhập ngũ, hướng đến phía tây dẹp loạn.
Hắn cũng phải ra đi.
Hắn không hoảng hốt, không sợ hãi, không hối lộ quan tham để ở lại như bao công tử nhà giàu khác.
Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta, khẽ cười: “Yên Vũ ở nhà nhớ ngoan, đợi ta về.”
Phải! Yên Vũ là tên của ta. Có nghĩa là mưa bụi.
Ta nhíu mày, gật gật đầu.
Hắn không nói gì, xoay người bước đi, nhưng ta biết, trong đáy mắt hắn chứa một tia không nỡ.
Kỳ thực, hắn không nỡ để ta ở lại.
Kỳ thực, đối với hắn, ta chỉ là ngốc tử.
* * *
Ánh dương đỏ lựng, thấm đẫm bầu trời phía Tây, cũng đã là giờ Thân, giờ giao thoa giữa ngày và đêm.
Ta vẫn đứng trước cổng, hướng tầm mắt về phía nơi màu đỏ thẫm ấy.
Một đám tiểu tử đi qua, cười ồ lên, chế nhạo ta.
“Tiểu Hồ Ly già, ngày nào cũng canh cửa không chán sao?”
“Đồ mù chữ, đồ ngu ngốc, ngươi vẫn nên chết đi thì hơn.”
“Gái già, mười chín tuổi vẫn không ai thèm thú.”
Ta lẳng lặng chẳng màng đến lời bọn chúng, vẫn trầm ngâm hướng ra xa.
Có lẽ, im lặng chính là đòn phản công mạnh nhất, đám tiểu tử thấy ta không thèm để ý, chửi mắng một hồi nữa rồi cun cút đi thẳng.
Nơi gò má ran rát, ta thuận tay định đưa lên sờ, bỗng giật mình.
Năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, dịu dàng lau đi vết máu trên má.
“Xem kìa, lại bị bắt nạt nữa rồi, ta thực không yên tâm về muội.”
Vẫn là nụ cười ấy, trầm lặng như nước, tròng mắt đen hiện lên thăm thẳm ý cười.
Ta ngẩn ngơ, vô thức đưa tay lên chạm vào đôi môi mỏng ấy.
Lần này, xem ra, không phải là mơ nữa.
Ta cười: “Tám trăm linh bảy ngày.”
Hắn ngẩn người, vẫn nhẹ nhàng xoa má ta.
“Ta đã đợi huynh...”
Vòng tay hắn mạnh mẽ siết lấy ta, khẽ áp mặt xuống vai ta.
Ta có thể ngửi thấy mùi chiến trường trên người hắn, thấm đẫm máu cùng mồ hôi.
Tóc hắn bình thường luôn mềm mượt, giờ đây từng lọn tóc rối tung, trộn lẫn mùi hôi khó tả.
Nhưng ta thích. Chỉ cần ở bên hắn, điều gì ta cũng thích.
* * *
Từ khi hắn trở về, được Hoàng Thượng phong làm Lục tướng quân.
Hắn họ Lục, tên Kỳ, tự là Thương Lãm.
Cũng vì thế mà danh gia của hắn ngày càng có thế lực.
Ngày ngày Lục gia đều có các bậc quan cấp cao ngồi kiệu nhung đến nhà.
Năm nay, ta hai mươi mốt tuổi.
Hắn đã bước sang tuổi ba mươi.
Mẫu thân hắn nói, cũng đến lúc hắn phải thành thân.
Ngày đại hỉ, pháo nổ tưng bừng, hắn một thân hỉ phục đỏ rực, vẫn đôi mắt phượng ánh lên ý cười, thanh mảnh nhìn ta.
Ta cũng mỉm cười nhìn hắn, nắm tay tân nương, nhẹ nhàng dìu nàng bước lên chuẩn bị bái đường.
Từ đáy lòng bỗng nghẹn lên một tư vị chua xót.
* * *
Nương tử của hắn họ Trần, tên Cẩm Phượng. Nàng năm nay mười tám tuổi, tuyệt sắc giai nhân, mỹ lệ rạng ngời, lại là con của Lại bộ Trần Phỉ tòng nhị phẩm, người nhìn người mến.
Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, luôn để ý lời ăn tiếng nói, khiến cho mẫu thân, phụ thân hắn mỉm cười vừa lòng.
Ta vẫn hay làm công việc thường ngày của mình, tới thư phòng của hắn, châm trà, rót nước, mài mực.
Hôm nay, hắn không tới thư phòng, ta nhẹ nhàng đi vào, lau chùi bàn ghế, đồ dùng trong phòng, nghĩ lại vẫn thấy chưa ổn, bèn kiễng chân, sắp xếp lại từng quyển sách trên giá gỗ.
“Yên muội, vẫn nên là để ta làm cho.”
Cẩm Phượng mỉm cười dịu dàng, lời nói như tiếng chuông khẽ ngân lên.
Ta gãi gãi đầu, khó xử, bèn nói: “Phu nhân nên nghỉ ngơi, những việc này đều là của bọn nô tỳ.”
Cẩm Phượng tròn mắt nhìn ta, ý vị sâu xa nói: “Thật sao? Ta thấy Yên muội không giống một nô tỳ. Mấy việc nhỏ này nên để thân nương tử ta đây làm mới đúng. Khiến muội muội vất vả nhiều rồi.”
Ta chỉ cười, nhìn nàng, vẫn tiếp tục lau chùi giá sách.
Ý của nàng. Vạch rõ danh giới như vậy, sao ta lại không hiểu.
“Yên muội, có thể hay không rót hộ ta chén nước?” Nàng khẽ nói.
Ta gật đầu, nhanh nhẹn châm trà cho nàng.
“Ta mắc chứng đau cổ, không uống được nước lạnh.” Nàng tiếp tục nhắc nhở.
Ta vội chêm thêm nước nóng, sau đó cẩn thận bưng lên.
Chén trà nhỏ này, hắn vẫn thường dùng khi thức đêm đọc sách, mơ hồ ta nâng lên, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Cẩm Phượng quệt ngang, chén trà vỡ tung tóe trên mặt đất.
“A... Tay của ta.....”
Tiếng thét của Cẩm Phượng vang lên, nhất thời ta vẫn chưa kịp nghĩ gì.
Mẫu thân hắn lo lắng nhìn Cẩm Phượng, rồi quay sang hỏi đại phu, trong giọng nói chứa đựng nét quan tâm thấy rõ.
“Nương, là do con không tốt, không cẩn thận làm rơi...” Cẩm Phượng yếu ớt cầm tay mẫu thân hắn, đáy mắt ươn ướt khẽ rơi ra một giọt lệ.
Mẫu thân hắn nhíu mày, bước ra cửa, mạnh mẽ tát vào mặt ta.
“Con tiện nhân này, Lục gia mua ngươi về, nuôi ăn nuôi ở, giờ ngươi còn hỗn lão giở trò, hôm nay, không dạy ngươi, ắt hẳn ngươi còn làm hại Phượng Nhi lần nữa.”
Mắng xong, mẫu thân hắn liền dùng gậy gia pháp quật lên người ta.
Ta im lặng, cắn môi chịu đòn. Trong thâm tâm ta vẫn là không hiểu.
Ta đã sai sao?
Hắn mang phong thái nhẹ nhàng, tới an ủi mẫu thân, lấy gậy từ tay bà ra, đi đến bên Cẩm Phượng, dịu dàng xoa xoa tay cho nàng.
Hắn nói: “Yên Vũ, phạt quỳ gối ba ngày trước từ đường Lục gia.”
Ta gật đầu, ngoan ngoãn làm theo.
Dù sao, quỳ trước từ đường, cũng chính là hắn đã thừa nhân ta là thân nhân của hắn.
* * *
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian